Mãn Đường Hoa Thải
Chương 78 : Tiểu lễ vật
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 19:37 23-05-2024
Cuối tháng Giêng, thời tiết dần ấm áp.
Giờ Thìn, Đỗ Ngũ Lang đẩy cửa bước ra ngoài, ngáp một cái thật dài.
Trong viện, vài tỳ nữ vừa phơi quần áo vừa ríu rít chuyện trò, như những chú chim hỉ thước vào mùa xuân.
“Ta thấy, Thanh Lam còn nóng lòng dọn ra ngoài hơn cả Tiết lang quân, miệng thì nói không nỡ rời chúng ta, nhưng trong lòng đã coi mình như đại tỳ của Tiết gia rồi.”
“Đổi lại là ngươi, ngươi không muốn sao?”
“Không được nói nữa, nói nữa ta sẽ xé miệng ngươi!”
“Hi hi, ta nói gì đâu, chỉ hỏi ngươi có muốn làm đại tỳ hay không thôi mà...”
Đỗ Ngũ Lang dụi mắt bước về phía tiền viện, nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang đứng dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn tổ chim hỉ thước bên trên, là Tiết Tam Nương đang tá túc tại Đỗ trạch.
Hai má nàng bị nứt nẻ do giá lạnh mùa đông, đến giờ vẫn chưa lành, thân hình gầy gò, không rõ bao nhiêu tuổi, bình thường rất ít nói, đến cả tên nàng hắn cũng không biết.
“Đỗ ca ca, mau nhìn, lại thêm một tổ nữa này!”
“Ồ.”
Đỗ Ngũ Lang cúi đầu, vội vã rời đi, cũng không hiểu tại sao bản thân lại thấy căng thẳng.
Đến hoa sảnh, Lư Phong Nương đang ngồi thêu hoa cùng Liễu Tương Quân, Tiết Thất Nương và Tiết Cửu Nương chơi đùa bên cạnh.
“Mẫu thân.” Đỗ Ngũ Lang bước lên hành lễ, “Mẫu thân bảo hôm nay ta đừng đến Phong Vị Lâu, có chuyện gì sao ạ?”
“Tiết Bạch nói mình đi xa nhà, nhưng nghe đâu hắn đã cứu được Quắc Quốc phu nhân, giờ vẫn ở phủ của nàng mấy ngày rồi, ngươi qua hỏi thử xem có cần đón người về không?”
“Ta? Ta đi đón?”
Lư Phong Nương đáp: “Không phải lần trước ngươi theo phụ thân ngươi đến đó một lần sao? Quắc Quốc phu nhân còn tặng rất nhiều lễ vật, bất kể người khác nói gì về nàng, nàng vẫn là người biết trọng thanh lưu danh sĩ…...”
Đỗ Ngũ Lang vừa gãi đầu vừa tiến vào đệ nhị viện, thấy ba huynh đệ Tiết gia đang đứng bên vườn trúc, thò đầu nhìn về phía thư phòng với vẻ rất phấn khích.
Hắn bèn bước tới khoác vai bọn họ, cười hỏi: “Các ngươi đang xem gì vậy?”
“Đại tướng quân đến, thật là uy phong!” Ánh mắt Tiết Tiệm sáng rực, hết ngoẹo đầu sang trái, lại ngoẹo sang phải, trông như tiểu hầu tử, “Bá phụ ta chính là Đại tướng quân Kim Ngô Vệ, nhưng hắn chưa bao giờ ghé nhà.”
“Đi, qua xem thử.”
Đỗ Ngũ Lang dẫn đầu, bốn nam hài nhón chân bước về phía thư phòng.
Chưa cần đến quá gần, đã có thể nghe thấy tiếng người lớn tiếng nói chuyện bên trong.
“......”
“Ha ha, Thiên Bảo năm thứ hai, Lý Thái Bạch làm Hàn Lâm đãi chiếu, còn ta giữ chức vệ quân trong cung, hôm ấy hắn uống đến mức say khướt lại muốn diện thánh, ta phải dìu hắn vào, bài thơ này chính là hắn viết tặng ta khi đó!”
“Thơ hay, quả là thơ hay. ‘Trù tích hùng hào như mộng lý’, chẳng lẽ mấy năm nay Quách tướng quân gặp vận không tốt?”
“Vận tốt sắp đến, sẽ đến ngay thôi. Ha ha ha, vài ngày trước, tại Thanh Môn tửu lâu có người hành thích Quắc Quốc phu nhân, chính ta đã kịp thời ứng cứu, hộ tống nàng về an toàn. Vừa hôm qua, thánh chỉ ban thưởng, ta được thăng từ Trung hầu chính thất phẩm hạ lên Vệ quan tòng lục phẩm thượng. Nhưng đáng tiếc vụ này lại được định là say rượu gây rối, nếu không công lao của ta còn lớn hơn nữa.”
Đỗ Hữu Lân từng làm quan ngũ phẩm, tuy không sánh bằng người khác, nhưng kiến thức hơn hẳn Quách Thiên Lý, vuốt râu nói: “Quách tướng quân à, chính vì vụ án được định là say rượu gây rối, nên ngươi mới được thăng quan tiến chức, không nên nói lung tung nữa.”
“Ý này là sao?”
“Ai.” Đỗ Hữu Lân thoáng do dự, rồi thẳng thắn nói: “Triều đình đang muốn vỗ về ngươi, để ngươi không làm to chuyện.”
Quách Thiên Lý lúc này mới vỡ lẽ, lia lịa nói: “Đỗ tiên sinh cao kiến! Hôm nay ta đến đây, chính là muốn mời Tiết lang quân làm mạc khách, không ngờ hắn còn ở phủ Quắc Quốc phu nhân dưỡng thương. Cũng phải thôi, hôm ấy vì cứu Quắc Quốc phu nhân, hắn bị thương ở chân, đi đứng cũng không vững, chắc còn phải dưỡng thêm một thời gian. Không bằng thế này, ta cũng mời Đỗ tiên sinh làm mạc khách luôn?”
“Gì cơ?”
Đỗ Hữu Lân lập tức không vui.
Quách Thiên Lý chẳng nhận ra, cười lớn nói: “Ta đã nghe ngóng, bây giờ làm quan khó lắm, nhiều đại tài tử không thể đăng đệ, đăng đệ rồi cũng không thể thủ tuyển, đều đi làm mạc khách cho Tiết độ sứ, đợi khi đánh thắng trận, sẽ được Tiết độ sứ tiến cử. Nếu Đỗ tiên sinh và Tiết lang quân giúp ta lập mưu, để ta được ngoại nhiệm, đánh thắng lớn một trận, quay đầu ta sẽ tiến cử các ngươi làm quan. Đương nhiên, tiền thù lao chắc chắn không ít!”
“Lão phu chân cẳng không tiện, không còn sức bán mạng nữa. Tướng quân hãy mời người khác...”
Hàn huyên đến khi kết thúc, Quách Thiên Lý vẫn vui tươi hớn hở.
Hắn rời thư phòng, còn nhiệt tình ôm quyền chào Đỗ Ngũ Lang, không quên khen vài câu.
Ba anh em Tiết gia lập tức xúm lại.
“Tướng quân oai phong quá, ta nguyện theo ngài tòng quân!” Tiết Tiệm lớn tiếng nói.
“Ha ha ha, ngươi không được, ngươi còn nhỏ lại gầy lắm!”
Quách Thiên Lý nhấc bổng Tiết Bát Lang và Tiết Thập Nhất Lang kẹp vào nách đùa nghịch, miệng nói: “Muốn tòng quân, trước tiên phải ăn cho khỏe đã, bảo lục ca của các ngươi làm mạc khách cho bản tướng quân, các ngươi sẽ có thịt ăn, ha ha ha…..”
~~
Đỗ Ngũ Lang thúc ngựa tiến vào Tuyên Dương phường, bỗng ngửi thấy một mùi thơm phảng phất.
Hắn ngửi thấy hương vị của món xào, liền nhảy xuống ngựa, đi vào Quách Gia tửu lâu ở ngã tư đường.
Trong đại sảnh đông nghẹt người, gần như không thể chen vào nổi. Đỗ Ngũ Lang bị kẹt giữa đám đông, ngó đầu nhìn vào trong, thấy trên bàn của một thực khách có bày mấy đĩa món xào bóng nhẫy dầu mỡ, trông có vẻ không mấy đẹp mắt.
Hắn thầm nghĩ, kỹ nghệ xào nấu sớm muộn gì cũng lộ hoặc bị người khác nghiên cứu ra, vốn đã dự liệu trước. Đang định rời đi, chợt nghe thấy vài thực khách bàn tán.
“Nghe chưa? Trước đây, vị nhi tử tuấn tiếu bị thất lạc của tướng quân Thiên Ngưu Vệ đã được tìm thấy, chính miệng hắn nói, thời gian qua đều ở trong phủ Quắc Quốc phu nhân.”
“Nghe nói vụ án này đã làm kinh động đến ngự tiền, nhưng Thánh nhân không chịu xử trí Quắc Quốc phu nhân.”
“Tuyên Dương phường này càng ngày càng không an toàn…”
Nghe vậy, Đỗ Ngũ Lang cũng không khỏi cảm thấy bất an. Khi đến bái phỏng phủ Quắc Quốc phu nhân, hắn đứng cách xa cửa lớn, chỉ đưa danh thiếp rồi lùi lại hai bước, tỏ vẻ vô cùng cẩn trọng.
~~
Quắc Quốc phu nhân phủ.
Trong đại sảnh, quản sự đưa vài tờ khế ước cho Dương Ngọc Dao.
“Tòa tiểu trạch viện ở Thanh Môn đã mua được rất thuận lợi, trả giá gấp ba, đối phương liền đồng ý sang nhượng. Nhưng Tiết trạch ở Trường Thọ phường thì hơi phiền phức, năm đó Tiết Linh đã chia làm ba phần bán, may mắn tiểu nhân không làm nhục sứ mệnh...”
Dương Ngọc Dao chỉ cần kết quả, không quan tâm những chi tiết thừa thãi, liền ra lệnh: “Đi, chuẩn bị sửa sang lại trạch tử.”
“Vâng, bố cục Tiết trạch vẫn còn nguyên, chỉ cần phá bỏ tường viện là có thể sửa sang nhanh chóng.”
Dương Ngọc Dao khẽ mỉm cười, nhận lấy mấy tờ khế ước, bỏ vào hộp. Vừa định quay về hậu viện, một tỳ nữ vội chạy tới.
“Thưa phu nhân, có bái thiếp từ Đỗ Đằng, nói là đến tìm Tiết lang quân.”
“Không tiếp, cứ nói ta bị kinh hãi, tạm thời bế môn tịnh dưỡng.”
….
Quay lại hậu viện, Dương Ngọc Dao dừng bước, chỉnh lại phi bạch, chăm chút trụy mã kế trên đầu, rồi mới bước vào khuê phòng, chỉ thấy Minh Châu đang dọn dẹp.
“Hắn dậy chưa?”
“Dao nương, Tiết lang quân đã ra hậu viện rồi.”
“Ừm.”
Dương Ngọc Dao biết thói quen của Tiết Bạch, tiến đến ôm lấy Minh Châu từ phía sau, thì thầm bên tai nàng: “Gần đây ta có phần lạnh nhạt với ngươi, có giận không?”
“Không hề giận chút nào, Tiết lang quân là bậc nam nhi tài cao chí lớn, Minh Châu chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, sao có thể ghen bóng ghen gió được.”
“Ừm, hắn đâu đặt tâm ở chỗ ta.”
“Dao nương, ta không có ý tứ này, Tiết lang quân vẫn rất trọng tình cảm mà...”
“Không cần nói tốt cho hắn.” Dương Ngọc Dao hừ nhẹ một tiếng, “Ta còn không hiểu hắn chắc?”
…..
Mấy ngày nay, Tiết Bạch đều dậy muộn. Thường đến gần trưa mới bắt đầu kiện thể rửa mặt. Dương Ngọc Dao tuy không vui vì không gặp được hắn, nhưng khi gặp rồi, cơn giận cũng tan biến.
Dùng qua bữa trưa, thiếu niên mặc cẩm bào, dáng vẻ anh tuấn lại ngồi vào thư phòng, cầm bút viết sách luận.
Dương Ngọc Dao vốn không thích những thứ này, nhưng lại cố tình ghé sát bên, trêu chọc hắn.
Sau đấy, nàng nhận ra viết sách luận cũng có phần thú vị.
Tỉ như mấy hôm trước, Tiết Bạch muốn xem tài liệu ghi chép thuế má thời Đường trước đây, bao gồm cả chính sách "quát hộ quát điền" thời Khai Nguyên. Nàng đã đích thân ra mặt, dẫn hắn đến kho tài liệu của Bộ Hộ, lấy cớ kiểm tra số lượng ruộng nương dưới tên mình.
Kho tài liệu của Bộ Hộ là nơi nắm giữ quyền tài chính của triều đình do Lý Lâm Phủ cai quản, không dễ gì mà vào được. Nhưng để chứng tỏ bản thân còn quyền thế hơn cả Lý Ca Nô, nàng buộc phải nhờ đến mối quan hệ với quý phi.
Ngày hôm ấy, ánh nắng chiếu qua cửa sổ của kho tài liệu, có thể thấy cả những hạt bụi mỏng manh bay lơ lửng trong không khí. Hắn đứng bên cửa sổ lật xem các hồ sơ ghi chép, dáng vẻ chăm chú, ánh mắt trầm tĩnh. Ngắm nhìn hồi lâu, nàng bất giác cảm thấy giúp hắn hoàn thành một việc nào đó còn thỏa mãn hơn cả tổ chức một bữa tiệc xa hoa.
Lúc đó, trong kho không có ai khác, chỉ toàn là kệ sách, nàng nhịn không được, tiến lại gần câu dẫn hắn... Đến giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy vô cùng có tình ỵ́.
Kết quả, không thể xem xong hồ sơ…. mấy ngày kế còn đến thêm vài lần.
Dần dần, nàng cũng hiểu ra sách luận mà Tiết Bạch đang viết là về cải ‘tô dung điều’ thành ‘lưỡng thuế pháp’.
Dẫu không rõ hết, nhưng nàng biết đây là thạch phá thiên kinh chi sự, trong lòng đã coi hắn như một vị đại trượng phu chí tại thiên hạ, nguyện vì thiên hạ cách tân. Vốn nàng không thích mẫu người này, nhưng gần đây nàng mới nhận ra bản thân đã thay đổi.
Mặt khác, Dương Ngọc Dao tuy học thức không cao, nhưng tầm nhìn lại bất phàm, không tin rằng Tiết Bạch có thể thành công.
“Thảo nào, Ngọc Hoàn nói Thánh nhân từng có hùng tâm muốn cách tệ lập tân, nhưng giờ niên lão lực suy không còn phần tâm tư này. Theo ta thấy, sách luận của ngươi dù có hay đến đâu, dâng lên cũng không được lòng Thánh nhân, mà còn đắc tội với nhiều người...”
Nàng dám nói những lời này, là vì hoàn toàn đặt niềm tin nơi Tiết Bạch.
Tiết Bạch biết nàng nói không sai, Lý Long Cơ đã già, ngay cả chuyện thay Tể tướng ba năm một lần cũng không còn như trước, sao có thể có dũng khí và quyết tâm cải cách thuế má?
Bản sách luận này, vốn là để thu hút những quan viên vừa chính trực lại có tầm nhìn như Nhan Chân Khanh. Về sau, hắn muốn xây dựng phe phái của riêng mình, tất nhiên phải lôi kéo những người thực tế và có chí hướng vì quốc gia.
Chí hướng tương đồng mới có thể bão đoàn, không thì quanh mình toàn là những phế vật tự tư tự lợi như Cát Ôn, Dương Chiêu, sớm muộn gì nội bộ cũng sẽ chia rẽ, cùng nhau đi đến diệt vong.
Mặt khác, phong khí trong thời Thiên Bảo đã định trước thiết thực chi lộ gian nguy khó đi. Tuy nhiên, Tiết Bạch tuyệt đối không có ý định làm theo lối mòn. Năng lực của người thực tế, hắn phải có; thủ đoạn của kẻ xu nịnh, hắn cũng phải có. Nói ngắn gọn, không từ thủ đoạn để leo lên trên, nhưng luôn nhớ kỹ mục đích của việc leo lên đó.
Hắn nguyện cùng những người như Nhan Chân Khanh trị quốc, cũng sẵn lòng cùng hạng người như Dương Ngọc Dao hợp ô.
“Ngươi cảm thấy ‘lưỡng thuế pháp’ của ta không khả thi?”
“Ừm.” Dương Ngọc Dao còn tưởng Tiết Bạch định trình sách luận lên Thánh nhân để cầu được trọng dụng, liền nhắc nhở lần nữa: “Ta biết ngươi đã hoa phí tâm huyết, cũng thật sự cao minh, nhưng việc này chỉ khiến ngươi rước họa vào thân.”
“Vậy ta không dâng.”
Tiết Bạch tỏ ra rất nghe lời, lập tức gấp hết tài liệu đã thu thập và bản thảo chưa hoàn chỉnh lại.
Dương Ngọc Dao thấy vậy, có chút tiếc nuối, nhưng càng vui mừng vì hắn chịu nghe lời mình, nàng ôm lấy eo hắn, an ủi: “Ngươi còn trẻ, không cần nóng lòng cầu quan, sau này cứ để ta sắp xếp cho ngươi.”
“Không phải ta vội cầu quan, mà là muốn báo đáp Ngọc Dao, bản sách luận này vốn định giao cho huynh trưởng ngươi, giúp Dương gia lập một đại công, nhưng nó dễ đắc tội người, quả thật ta suy xét chưa kỹ.” Tiết Bạch trầm ngâm: “Thực ra có một phương án khác.”
Dương Ngọc Dao biết rõ trong lòng, dù Tiết Bạch thật tâm muốn dâng sách luận cho huynh trưởng Dương Tiêm, chẳng qua cũng chỉ vì mượn Dương gia chi thế để giương cao hoài bão của mình mà thôi.
Nhưng nàng lại thấy thú vị, không vạch trần, cười hỏi: “Là gì?”
“Muối pháp.”
“Muối?”
Tiết Bạch gật gật đầu, thu dọn sách luận lưỡng thuế pháp, rồi nói: “Ta sẽ giải thích ý tưởng của mình, nếu Ngọc Dao thấy khả thi, chúng ta sẽ cùng gặp huynh trưởng ngươi.”
“Được.”
“So với lưỡng thuế pháp, muối pháp sẽ không làm phật lòng quá nhiều người, nhưng chắc chắn có thể giúp Thánh nhân thu gom tiền bạc, giành được sự tín nhiệm của Thánh Nhân…”
Đối với Tiết Bạch, những kiến thức này vốn đã được học trong sách giáo khoa thời cao trung, không phải điều gì phức tạp. Đây cũng chính là các biện pháp mà triều Đường áp dụng sau loạn An Sử, nhất định phù hợp với tình hình thực tế lúc bấy giờ.
Tất nhiên, bất kỳ chính sách nào cũng có mặt lợi và hại, cuối cùng đều phụ thuộc vào khâu thực thi. Lợi nhuận từ muối từng cứu vãn nhà Đường, nhưng sau đó cũng chính nó đã tống táng triều đại này.
Hắn nói rất lâu, nhưng Dương Ngọc Dao chỉ ngồi tại chỗ phát ngốc.
“Sao thế?”
“Chờ ta chút xíu.”
Dương Ngọc Dao đột nhiên đứng dậy, rời khỏi phòng. Một lát sau, nàng quay lại với một chiếc váy khác, vẻ mặt không vui, cúi xuống thì thầm bên tai Tiết Bạch: “Đến...”
“Không sao đâu.” Tiết Bạch ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai.
“Ngươi vui lắm nhỉ, mong không thể rời đi sớm hơn.”
“Đến tháng Hai, ta phải đến Quốc Tử Giám.”
Dương Ngọc Dao vốn đã chịu thả hắn, nhưng thấy hắn không vội ly khai, cao hứng khởi lai, mỉm cười nói: “Lúc nãy ngươi nói về muối pháp, ta chưa nghe kỹ, ngươi lặp lại lần nữa đi.”
“Được.”
“Đại Đường khai quốc đến nay, kế thừa chế độ cũ từ nhà Tùy, đã hơn 130 năm không thu thuế từ ngành muối. Nhưng thay vì đánh thuế đều lên bá tánh, không bằng độc quyền muối…”
Sau khi Tiết Bạch giải thích thêm một lần, Dương Ngọc Dao không hứng thú với chi tiết chính sách, mà chỉ nghĩ đến những rủi ro và lợi ích đi kèm.
Nàng vòng tay ôm cổ Tiết Bạch, khẽ nói: “Dương gia ta không thiếu thánh quyến, Ngọc Hoàn cũng không muốn tranh ngôi hoàng hậu, mà huynh trưởng tài năng lại không đủ. Dâng muối pháp này lên Thánh nhân đúng là công lớn, nhưng chắc chắn sẽ khiến Lý Lâm Phủ sinh lòng đố kỵ.”
“Vậy là ta quá đường đột.” Tiết Bạch nói: “Thực ra, ta đã suy tính thế này… Thánh Nhân từng hai lần ép Thái tử phải bỏ vợ, sau này khi Thái tử lên ngôi, dù chỉ để tái thiết uy tín, e rằng cũng sẽ lấy Dương gia ra lập uy.”
Dương Ngọc Dao khẽ sững sờ.
Nàng nguyên bản phớt lờ quốc sự, chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Nhưng giờ thử đặt mình vào hoàn cảnh đó, nếu có người ép nàng phải từ bỏ Tiết Bạch và Minh Châu, chỉ để khiến nàng mất hết mặt mũi, thì liệu về sau nếu có cơ hội, nàng có thiện đãi với người mà đối phương sủng ái nhất không?
“Nhưng Ngọc Hoàn không có con…”
“Không cần nghĩ xa đến vậy.” Tiết Bạch nói: “Hiện tại không ai có thể động được Dương gia, chẳng qua chỉ là tích thêm chút sức để tự vệ mà thôi.”
“Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp huynh trưởng, rồi bàn bạc xem có nên dâng muối pháp lên Thánh nhân hay không.”
“Hảo.”
Dương Ngọc Dao hôm nay không tiện, nhưng khi được Tiết Bạch ôm vào lòng, không ngờ cảm thấy có chút ấm áp.
Nàng chợt nhận ra mình dựa vào lòng một thiếu niên giống như chim nhỏ nép vào người thế này thật hoang đường, nhưng lại chẳng hề bận tâm sự hoang đường này.
“Lát nữa hãy đi.” Dương Ngọc Dao ngẩng đầu nhìn hắn, ôn nhu nói: “Đúng rồi, ta còn một món quà nhỏ muốn tặng ngươi.”
Nàng từng nghĩ mua lại Tiết trạch ở Trường Thọ phường tặng cho Tiết Bạch đã là một ân huệ lớn lao.
Kết quả, so với hắn hiến sách, món quà này chỉ có thể coi như một chút tâm ý.
____________
*đãi chiếu: chờ chiếu của vua, sau đó ứng đối.
*trụy mã kế: 坠马髻.
*chính sách "quát hộ quát điền" (bổ sung hộ dân, ruộng đất): thông qua rà soát hộ tịch, phát hiện và thu thập đất đai ngoài hộ tịch và các đào hộ.
*thạch phá thiên kinh chi sự: chuyện gì đó vang động đất trời.
*phong khí: tập tục, nề nếp, bầu không khí.
*muối pháp: chính sách độc quyền sản xuất và kinh doanh muối.
Bình luận truyện